Khi hiểu được vì sao thánh nhân đãi kẻ khù khờ thì bạn mới thấy khôn ngoan nhất chính là sự ngây thơ, vô tư chứ không phải giỏi tính kế, lọc lõi hơn người.
Câu chuyện "thánh nhân đãi kẻ khù khờ"
Tại một làng quê nọ có người họ Mục tính khờ khạo nhưng tốt bụng, luôn đối đãi với gia nhân trong nhà như anh em. Gặp người khốn khó đều thiện tâm giúp đỡ. Tính tình họ Mục cũng vô tư, gặp ai cũng cười nói vui vẻ và chẳng để ý gì tới những lời soi mói, chê bai của hàng xóm.
Bỗng vào ngày kia, một a hoàn trong nhà ông treo cổ tự tử, những kẻ ghen ghét với cuộc sống sung sướng của ông vui mừng ra mặt và đi báo quan với hy vọng "vạch mặt" ông.
Nhưng thật kỳ lạ khi khám nghiệm tử thi, tay chân của a hoàn bỗng nhiên động đậy và một lúc sau đã tỉnh táo hoàn toàn.
Quan phủ định ép cung a hoàn, tự thêu dệt tội danh để tìm cách vu tội cho phú ông, liền hỏi a hoàn có phải vì gian dâm nên bị ép treo cổ tự vẫn. Nhưng a hoàn dập đầu xuống đất và trả lời ngược lại:
“Bẩm quan, thê thiếp của ông chủ nhà tôi đều đẹp như hoa như ngọc, như tiên nữ trên trời, sao ông chủ có thể có tình ý gì với tôi được chứ? Mà cho dù ông chủ có tình ý với tôi, tôi hẳn sẽ vui mừng, tôi mong còn không được sao phải đi tự tử ạ? – Thực tế sự việc là vì tôi nghe nói cha mình bị quan phủ đánh chết không rõ lý do, lòng đau thương phẫn uất không chịu được, trong lúc căm giận quá mà tìm tới cái chết chứ chẳng có nguyên nhân gì khác cả!”.
Quan phủ nghe xong liền chán nản bỏ về.
Những sự việc chuyển biến từ nguy thành an, gặp nạn hoá cát tường như thế này của phú ông có rất nhiều. Người dân trong thôn đều thắc mắc, phú ông này vừa ngu ngốc vừa đần độn, sao mà may mắn như thế, thật không biết lý do tại sao.
Trong thôn có một vị cao nhân am tường mọi chuyện, thấu hiểu quy luật âm dương. Mọi người mang câu chuyện của phú ông đi hỏi vị cao nhân này, vị cao nhân liền đáp:
“Kiếp trước cậu ta cũng sống vô tư và độ lượng, luôn sẵn lòng giúp đỡ người gặp khó, không bao giờ trách cứ bất kỳ ai, luôn đối xử với mọi người như nhau không phân biệt sang hèn.
Khi bị bắt nạt hay lừa gạt, cậu ta cũng không trách cứ kẻ hại mình. Họ Mục cũng chưa từng dối gạt ai bao giờ, trái tim luôn lương thiện và độ lượng.
Bởi vậy nên kiếp này được đầu thai vào nhà giàu có, vận may tới tấp đến thăm là nhờ vào Đức. Cho dù có chuyện gì xảy ra, họ Mục luôn gặp hảo sự bởi tích nhiều Đức, từ đời trước cho tới tận đời này. Cậu ta khờ khạo cũng là điều hay, bởi vì cho dù các vị có gièm pha, chê bai hay làm gì đi chăng nữa, cậu cũng chẳng để tâm.
Các vị nếu học được như cậu ta, chắc chắn sẽ được may mắn. Dáng vẻ hơi ngu ngốc không mưu mô gì của ông ở kiếp này chính là bản tính vốn có của ông từ kiếp trước, kiếp này ông vẫn không thay đổi cái gốc thiện lương vốn có của mình.
Mọi người cứ luôn nghi ngờ ông ấy như thế mà lại có thể may mắn, chính là vì chưa hiểu quy luật của Trời đất!”.
Chỉ người tu chưa đủ mới nghĩ rằng "mình khôn ngoan"
Sống trên đời, cứ thấy người thông minh khôn ngoan là khen ngợi, cứ gặp kẻ khù khờ ngu ngơ là chê bai. Thế nhưng, kẻ khù khờ lại là kẻ ngay thật. Người chê họ là ngu si, ngốc nghếch nhưng họ lại là kẻ hiền lương, không tranh với đời, không hơn thua với người. Thậm chí còn là người tốt bụng, hay giúp đỡ người khác.
Cổ nhân có câu "thánh nhân đãi kẻ khù khờ", kỳ thực đều có căn nguyên từ luật nhân quả. Thánh nhân đãi kẻ khù khờ được hiểu là thánh nhân ban phước lành cho những người khù khờ. Chớ nên tính toán chi li vì người tính không bằng trời tính.
Chỉ có những người biết tu tâm mới hiểu rằng, nếu là của mình thì chắc chắn thuộc về mình. Còn nếu là của người khác thì đừng cưỡng cầu. Bởi cưỡng cầu đến mấy cũng không được. Chỉ có người tu chưa đủ mới nghĩ rằng mình khôn ngoan, cố chấp tranh giành.
Thế gian cũng không thiếu những chuyện trái khoáy “Cố ý trồng hoa, hoa không nở, vô tình trồng liễu, liễu thành rừng”. Cố ý truy cầu mà không được, thuận theo tự nhiên không tranh giành thì không cầu lại được.
Vi thế, làm người nếu có chịu thiệt một chút cũng không sao, miễn là mình vẫn thấy chấp nhận được.
Làm một người đơn thuần nhất, thì sẽ trải nghiệm được quãng đời hạnh phúc nhất.